HỎA PHỤNG LIÊU NGUYÊN - TRÀ HOA MỘNG - VIÊN PHƯƠNG

Thủ bút: Hàng Hưng
Ngày: 09/06/2015
Nguồn: HỘI NHỮNG NGƯỜI HÂM MỘ HỎA PHỤNG LIÊU NGUYÊN

Chuyện kể rằng…ngày xưa từng có một khu rừng tuyệt đẹp nằm sâu trong một thung lũng rực rỡ sắc màu, nơi mà vạn vật sinh sống chan hoà với nhau trong sự bảo bọc dưới tán lá một cây cổ thụ. Khu rừng ấy có một thứ bảo vật... màu đỏ... màu đỏ của hoa trà… màu đỏ của đầu hạc…


Những đóa hoa ung dung khoe sắc trong nắng, những cánh hạc khoan thai bước đi, màu đỏ của trà như lung linh trong gió hợp cùng vũ điệu đập cánh của những con hạc, tạo thành một bức tranh hữu tình… chỉ là…

...có một chú hạc mãi không chịu cất cánh, chân cứ loanh quanh mãi một cụm hoa trà, chú hạc có cái màu đỏ cực đẹp trên đầu ấy như quên mất ý nghĩa của đôi cánh, chỉ biết quẩn quanh một đóa hoa…
Người ta nói hoa trà chịu lạnh và sống lâu
Sao chỉ có sơn trà của ta không chịu nổi nắng mưa ?
Chú hạc đó có lẽ sẽ vẫn cứ ở đó, bên cụm hoa trà cho đến khi cái cây cổ thụ ấy chặn đứng nguồn nước của cụm hoa trà, dở bỏ những tán cây rộng, không che chắn cho hoa trà trước những ánh nắng gay gắt… để rồi từ đó hoa trà lụi tàn, chìm sâu trong đất…

Chú hạc tức giận, chạy đến tìm cây cổ thụ:
- Đừng tưởng thúc thúc là tộc trưởng mà ta không dám giết đâu !
- Cháu đã lớn rồi sao vẫn chưa hiểu việc
- Thúc thúc có nhiều con thế… tại sao lại là ta chứ?
- Phụ thân cháu mất hai mươi hai năm trước, cháu giờ mới chỉ hai mươi, cháu thông minh chắc sẽ biết rằng mẫu thân cháu vẫn cùng ta…
Cơn lửa giận trong người chú hạc bị dội một gáo nước lạnh băng, nó hoang mang loạng choạng…
- Ta muốn cháu hận ta. Phẫn nộ là động lực của tham vọng. Có như vậy mới khiến cháu bất chấp thủ đoạn mà đoạt lấy mọi thứ từ ta !
Kể từ đó chú hạc không còn có thể ung dung tự tại được nữa, nó đập cánh bay lên trong đau đớn, gào thét trong mâu thuẫn, đấu đá với những con hạc khác, quyết đạp đổ tất cả như để trả thù cả thế gian, toan tính, mưu lợi ...tất cả chỉ để một ngày kia, nó có thể thiêu rụi cả khu rừng này, thiêu rụi luôn cả cây cổ thụ ấy, mà đập cánh bay lên, tiếng kêu vang vọng chín đầm sâu…

Sau đó…
Biển lửa màu đỏ… thân hạc bị đốt còn đỏ hơn…
Kêu vang tận trời xanh… rơi rụng nơi viễn xứ…
Kẻ mang dã tâm dùng lửa thiêu đốt kẻ thù của mình, đốt lấy kẻ đã bảo bọc, che chở mình, cuối cùng bị thiêu rụi trong chính ngọn lửa ấy…

Nhưng ai mới là kẻ mang lửa đến?

Lại có một câu chuyện khác kể rằng tại một khu rừng nọ, có một cái cây to rất to. Thân hình to lớn của nó chở che cho cả một thế giới nhỏ bé dưới vòm cây, là điểm tựa vững chắc che chở cho cả một đại gia tộc. Nó có một niềm vui đặc biệt khi nhìn ngắm những sinh vật tuyệt đẹp trong thế giới của nó - những chú hạc – đặc biệt là chú hạc có cái màu đỏ lạ thường ấy…
Biển hoa màu đỏ, đầu hạc còn đỏ hơn
Hồng nhân đến từ nơi viễn phương
Kêu vang chín đầm sâu đó chính là ý tốt
Những ảo tưởng, dục vọng đan xen trong đầu cái cây ấy. Nó không ngừng hiện thực hóa những giấc mơ của mình, cho dù phải đánh đổi tất cả, cho dù đó là mạng sống của chính nó. Vì thế, nó căm hận khi chú hạc ấy mãi không chịu cất cánh, không chịu kêu vang như khả năng của mình, chỉ có ngụp lặn bên cụm hoa trà. Thế là nó giết chết cụm hoa ấy, không ngần ngại cho chú hạc đó biết thủ phạm, như một lời thách thức man rợ rằng: chú hạc ấy phải tàn bạo hơn, mạnh mẽ hơn mới có thể trả thù, tiêu diệt nó…
Truyền nhân của ta là chim thần đến từ thiên phương
Từ chốn đầm sâu lặng lẽ vỗ cánh bay
Kêu vang tận trời xanh…
Đứng giữa biển lửa do chú hạc kia kéo về, cây cổ thụ chỉ mỉm cười, bỏ mặc cả khu rừng đang bốc cháy, bỏ mặc những cái rễ của chính nó héo rụi dần trong biển lửa, nó mỉm cười tưởng tượng về giấc mơ của mình sắp thành hiện thực…
Lửa thiêu Cố Thị... lửa thiêu Ô Sào
Diệt Tào là công của nó...
Diệt ta là tội của ba đứa con...
Phương Nhi...
... bố cục hoàn mỹ quá
Thế nhưng...một cơn mưa móc từ đâu bất ngờ cứu cả khu rừng… cây cổ thụ tỉnh lại chỉ thấy xác hạc bốc cháy trong lửa…

...một trận lửa thiêu rụi hết hận thù…

hết cả mơ mộng…

Sau đó người ta phát hiện cây cổ thụ ấy chết khô bên cạnh cụm hoa trà năm xưa mà nó đan tâm giết hại… những ngày cuối cùng, cây cổ thụ ấy héo hon dần khi không chịu hút nước, không đón những tia nắng để quang hợp… nó cứ ngóng trông nơi xa, mong thấy cánh hạc đỏ ấy quay lại, tìm và… giết mình…

.... cuối cùng nó chết trong mòn mỏi…
Sau đó xế chiều ngày hôm ấy
Ông ta ôm lấy hoa..
Thân thể chìm trong buồn thối dưới hoa
Không bao giờ đứng dậy nữa…
Cái cây đó biết mọi thứ, bị ám ảnh bởi ảo mộng, ảo mộng về một chú hạc trác tuyệt, phi phàm… nhưng nó quên mất rằng, hậu nhân của một cây cổ thụ thì cuối cùng chỉ là một cái cây, làm sao có thể cất cánh bay cao, làm sao có thể kêu vang chín đầm sâu… bao lâu nay, cây cổ thụ nhìn con nó trong mộng tưởng của riêng mình mà nghĩ rằng đó là một con hạc…
Hoa của ta ơi hoa của ta...
Mộng của người à mộng của người...
Là hoa, là mộng, hay là hạc?

Tất cả đều khó lường khi đã đắm chìm trong mộng tưởng...
chỉ là...

Người không cam tâm làm lá xanh trong thiên hạ...
... cuối cùng cũng không thể đem hoa trồng khắp thế gian...

----------
Để cập nhật những nội dung mới nhất, hãy ấn theo dõi mình qua những kênh bên dưới:
Youtube
Spotify
Apple Podcasts
Anchor
Google Podcasts
Blogger

#nos #hoaphung #podcast

Nhận xét

Bài đăng phổ biến

Ấn 'Theo dõi' để cập nhật nội dung mới nhất