HỎA PHỤNG LIÊU NGUYÊN - VÂN DĨ CHI VÂN

Thủ bút: Tài Dương
Ngày: 16/12/2010
Nguồn: HỘI NHỮNG NGƯỜI HÂM MỘ HỎA PHỤNG LIÊU NGUYÊN

Quách Gia lặng lẽ ngồi nhìn bãi tha ma. Xác người chất thành
đống. Quân khăn vàng cũng có, quan quân cũng có. Từng đàn quạ bay đến tranh nhau bữa ăn thịnh soạn của thời đại, thời đại mà những con quạ béo tốt đang rỉa rói những cái xác gầy còm… Mùi máu lẫn với thịt bị thối rữa tanh nồng. Y lạnh lùng thốt lên một câu.
- Thối quá! 
- Phải, ngồi ở đây không tốt cho sức khỏe của đệ đâu.
Viên Phương không biết đã đứng bên cạnh Phụng Hiếu từ lúc nào. Hai kẻ lặng im đứng nhìn bầy quạ, một kẻ đứng, một gã ngồi trong cái nền đen u ám do từng bầy quạ kéo đến, tựa hồ ma vương đang thưởng lãm tác phẩm của mình… Nhất kỳ mở lời:
- Thiên hạ bây giờ cũng thối như bãi tha ma này. Kẻ có lòng tẩy rửa thì không nhiều, kẻ có gan đứng lên tẩy rửa lại càng hiếm… Đã đi con đường này, ta không ngại mùi hôi thối. Còn đệ?
- Đệ cảm thấy không khỏe.
Nói đoạn Quách Gia quay lưng bỏ đi vào quân trại.
- Lão Tứ! Kì binh của đệ và kì mưu của ta hợp lại sẽ thiên hạ vô địch! 
- Huynh đi mà nói với đám quan quân đang đàn ca, nhảy múa trong doanh trại ấy.
Quách Gia cười nhạt rồi bước tiếp.
…“Thiên hạ không thối. Bãi tha ma này càng không thể thối bằng bụng dạ của những kẻ tự tư tự lợi các người…” 
…“Thương thay hàng vạn sinh mạng tướng sĩ vô tội kia,họ nào biết tính mạng của họ đã bị lũ người này hi sinh không thương tiếc vì dục vọng của riêng mình!”…
Đêm ấy, Quách Gia rời khỏi doanh trại Viên quân và không bao giờ trở lại nữa. Y đi mãi và bắt gặp một ngôi miếu. Lặng lẽ, từ tốn, y quỳ xuống trước tượng Phật Tổ.
- Giết người vẫn là giết người… Lấy chiến tranh để kết thúc chiến tranh, đường con đi phải chăng là sai lầm?
- A di đà phật, xem ra thí chủ đang khó ngủ, có muốn nghe câu chuyện của bần tăng không ?
Quách Gia quay đầu lại, y thấy một vị cao tăng già, râu bạc phơ khẽ bước tới. Ánh mắt của ông lộ vẻ siêu phàm thoát tục đầy bí ẩn.
- Xin đại sư điểm hóa. 
- Chuyện kể rằng ở Tây Trúc có một chiếc cốc vàng của Phật Tổ, nó có thể khiến Phập pháp cảm hóa muôn người, xua tan đi tà ma. Chỉ có cao tăng đắc đạo,thấu triệt được Phật pháp vô biên,mới có thể cầm được nó.
Một ngày kia, ở trung nguyên có một nhà sư trẻ mà đạo hạnh cao thâm, vì muốn cứu chúng sinh thoát khỏi khổ nạn mà lên đường đi lấy chiếc cốc về. Sư phụ rất kì vọng vào anh ta, trao cho anh ta chiếc kính chiếu yêu để anh ta có thể chống lại tà ma ngoại đạo trên đường đi.Anh ta bắt đầu cuộc hành trình gian khổ với hành trang là một chiếc bát và kính chiếu yêu. 
Một ngày kia, trên đường đi, anh gặp một người con gái bị té gãy chân. Nhà sư liền chạy đến dung thảo dược cầm máu và băng bó vết thương cho cô. Nhưng vô tình chiếc kính chiếu yêu rơi ra. Soi rõ cô gái thực chất là con Hồ ly tinh,chuyên dụ dỗ ăn thịt thanh niên trai tráng. Nhà sư hoảng hốt niệm chủ phòng thủ, con hồ ly tinh cũng hiện nguyên hình mà tấn công nhà sư. Do tu vị thâm hậu, anh ta đã giết chết được con hồ yêu.
Quách Gia chăm chú nghe theo,trong lòng y trộm nghĩ “Phải chăng mình cũng có một chiếc kính chiếu yêu?”
- Mười năm trôi qua, nhà sư trẻ đã vượt qua chặn đường dài gian nan,không biết bao nhiều lần thập tử nhất sinh để đến được nơi giấu cốc thần. Nhưng nhờ có chiếc kính chiếu yêu, anh ta luôn phát hiện được tà ma và diệt trừ nó, cứu giúp dân lành. Tâm nguyện bao năm đã hoàn thành, anh vui mừng cầm lấy chiếc cốc, nhưng bỗng dưng, chiếc cốc vụng vỡ, tan thành tro bụi khi vừa chạm phải tay anh. Nhà sư bàng hoàng, không tin nổi vào mắt mình. Anh ta quá thất vọng, tay không trở về. Đi đến một con sông, anh ta đến bờ sông rửa mặt, chiếc kính chiếu yêu vô tình rơi ra, rớt xuống sông. Nhà sư cuối xuống nhìn. Anh thét lên kinh sợ. Trong kính là hình ảnh của một con quỷ khát máu…
Tứ kỳ nghe xong lòng bồi hồi, thở dài:
- Lẽ nào muốn cứu thiên hạ, trước hết phải giết cả thiên hạ ?

- A di đà phật,thiện-ác cách nhau chỉ một mảy may.

- Vậy con đường tại hạ đi là thiện hay là ác?

- Trong tâm thí chủ đã có câu trả lời.

- Tại hạ vẫn luôn cảm thấy day dứt trong lòng, giết người chẳng bao giờ dễ chịu… bước đi trên lưỡi đao, không biết có thể chịu nổi đến bao giờ! Dù biết rằng đại nghĩa ẩn sâu sự tàn khốc ấy. Nhưng lòng vẫn thấy mất niềm tin. Phải chăng ta cũng như nhà sư ấy, giết người để cứu người, dùng ác để trị ác, thực chất đã trở thành tà ma từ lúc nào...

- Thiện tai thiện tai… Thí chủ có biết sau đó, nhà sư ấy đã làm gì không?
Quách Gia trầm ngâm,rồi lắc đầu:
- Ta chưa nghĩ đến.

- A di đà phật. Ông ấy vẫn dùng kính chiếu yêu đi khắp nơi trừ yêu diệt tà, cứu giúp chúng sinh.
Quách Gia ngạc nhiên,ánh mắt đầy hoài nghi. Vị đại sư nở một nụ cười hiền từ, nói tiếp:
- Thí chủ chí lớn tận thiên hạ, theo thí chủ trên bầu trời kia có gì?

- Có những đám mây.

- Mây là gì?
Tứ kỳ suy tư một hồi. Y đột nhiên hiểu ra điều gì đó liền trả lời:
- Mây lúc là cọp lúc là rồng, lúc là sông lúc là núi, lúc to lúc nhỏ, lúc dày lúc thưa, lúc trắng lúc đen. Biến ảo khôn lường theo thời thế.

- A di đà phật, thí chủ quả nhiên tinh tế.Nhưng đó không phải là câu trả lời.

- Vậy theo đại sư, mây là gì?
Cao tăng nhìn Tứ kỳ mỉm cười 1 phúc hậu.
- A di đà phật. Mây dù mang hình dạng gì đi nữa nó vẫn là chính nó, là mây. Vạn vật đều có thể thay đổi theo thời thế. Thị phi thiện ác, tốt xấu đan xen nhau nhìn thì khó phân biệt vô cùng,nhưng thực chất, chúng đã nằm ở trong tim của mỗi người, đơn giản như mây là mây.
Quách Gia nghe xong không khỏi xúc động, vội quỳ xuống tạ ơn. Phụng Hiếu đi khỏi ngôi miếu, trong lòng thanh thản vô cùng, không còn vướng bận...
“Đã có lòng thay đổi thiên hạ thì còn ngại gì ánh mắt của thiên hạ,

Dùng máu tươi để gột rữa nhân tâm, đau khổ là tạm thời, hạnh phúc lâu dài rồi sẽ đến…”

- Đại sư huynh, đệ đã có con đường của riêng đệ và sẽ kiên định với nó tới cùng!

…Binh pháp hắc ám. ….Là Đại Ác hay Đại Thiện?
Trong tâm của mỗi người vốn đã có câu trả lời riêng…
----------
Để cập nhật những nội dung mới nhất, hãy ấn theo dõi mình qua những kênh bên dưới:

#nos #hoaphung #podcast 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến

Ấn 'Theo dõi' để cập nhật nội dung mới nhất