HỎA PHỤNG LIÊU NGUYÊN - DẤU CHÂN HẠC TRONG VƯỜN HOA TRÀ - VIÊN PHƯƠNG

Thủ bút: Hạ Nguyên
Ngày: 21/06/2013
Nguồn: HỘI NHỮNG NGƯỜI HÂM MỘ HỎA PHỤNG LIÊU NGUYÊN

Nói về con người ấy, thật khó biết bắt đầu từ đâu…

Thế này đi nhé


… Ánh nắng buôn nhẹ khi trời về chiều. Những cánh hoa trà đung đưa theo gió, phảng phất trong yên bình, khoe mình khoe sắc đỏ rợp cả một góc khu vườn của Viên gia… giữa đám hoa trà ấy có một gã bạch diện thư sinh, hắn ngồi đó, gương mặt không chút biểu cảm… năm nào hắn cũng ngồi đó… dù buồn hay vui… hắn lại ngồi đó… nhưng nào có phải ngắm hoa…
“ Tiểu Trà, nàng không giận ta chứ?”

… Bắt đầu hiu hắt và si mê quá… hắn có phải thánh tình si đâu nào.

Thế này vậy.

Trong cơn mưa loạn tiễn, tiếng người kêu thán vang vọng cả một góc trời. Những con tin bị trói gông trong xe gỗ, lớp than khác, lớp chau mày tính toán thiên hạ. Bất chợt một nữ nhân thúc ngựa tiến lên, kéo theo cỗ xe nặng nề phía sau, hướng đến chiến hào sũng nước.
- Thục tử, muội yêu ta thật chứ ?

-Hả !
Nữ nhân chưa kịp hiểu vấn đề, một nhát kiếm xuyên qua cổ ngựa, khiến cỗ xe loạng choạng, trôi tuột xuống dòng nước…
- Thục tử, nếu muội yêu ta, thì hãy hy sinh tất cả vì ta !
Ánh mắt nữ nhân chìm dần xuống dòng nước, nước cuốn lấy khuôn mặt diễm lệ, xô đẩy cả những dòng nước nhỏ nơi khóe mi…vết kiếm xé ngang cổ họng con ngựa, cũng cắt luôn những sợi dây vương vấn tình cảm còn sót lại…
- Ta nói thẳng cho muội biết, Viên Phương ta, không thích loại hôn nhân chính trị !
Bắt đầu tàn nhẫn quá nhỉ,

… nhưng đó có lẽ tội ác nhẹ nhất nếu so với những gì hắn làm sau này. Chỉ là… nhìn thế nào hắn cũng không giống được ma vương…

Bắt đầu thế này nhỉ,

Con cờ cuối cùng hạ xuống bàn cờ, gã thiếu niên ấy khiến cả đám hậu nhân của Tôn Tử kinh hãi.
- Binh pháp tôn tử vang dang thiên hạ, người theo học mới nhiều làm sao… có điều…
Hắn từ tốn thốt ra những lời ngạo mạn
- … xưa nay người phá được cũng không ít, chẳng phải là không còn hợp thời nữa sao ?
Gia thần Tôn gia, kẻ điềm đạm, kẻ kinh ngạc, kẻ tức giận. Thứ binh pháp nổi tiếng ngàn đời của tổ tiên bị một thằng nhóc sỉ nhục mà không thể cãi lại… tên tiểu quỷ ấy, quả thật rất đáng ghét… Đáng ghét rằng hắn ngồi đó giữa vườn hoa trà, một đầu óc siêu phàm đang tuôn ra những câu đầy tính triết lý của thánh nhân…

Bắt đầu thánh thiện quá…

Hắn tài đến thế sao lại để nụ cười ấy – nụ cười đẹp như một bức tranh ấy - mãi mãi khép lại dưới những bụi hoa trà ?
“Chuyện cách đây nhiều năm đột nhiên nhớ lại…
Tại ta tham luyến mĩ sắc của nàng hay chìm đắm trong nồng ấm đã mất ?
Ta cười sự quả đoán của ông ta hay ta bội phục sự nhìn xa của ông?"

Hắn thoát tục, rao giảng những điều không cần thiên hạ, sao lại có những suy nghĩ kì lạ ấy ngay giữa vườn hoa trà?

Hắn không hẳn là thánh tình, không hẳn là ma vương, là loại gì đó cũng chưa biết… chỉ chắc chắn rằng hắn là một tên rất đáng ghét…

Đáng ghét là vì hắn làm người ta hết thoi thóp rồi lại sung sướng, thoáng chút tràn trề niềm tin rồi lại chìm sâu trong tuyệt vọng. Có lúc tình si, vất vưởng, có lúc phóng khoáng, tự tin, có lúc mắc kẹt trong thất bại, có lúc lại hiên ngang trong chiến thắng, để rồi cuối đời hắn chỉ than thở những lời cuối đời…
“Hoa của ta ơi hoa của ta
Mộng của người à mộng của người”
Hắn đáng ghét vì ngay cả khi hắn rất thủ đoạn, đã rất tàn ác khi sử dụng cả người yêu mình, lập mưu giết chết cha mình để rồi thảm bại vào ngay lúc mà hắn chắc thắng nhất… nhưng vẫn không thể ngừng yêu hắn, không thể cầm được nước mắt khi hắn ra đi…

----------
Để cập nhật những nội dung mới nhất, hãy ấn theo dõi mình qua những kênh bên dưới:

#nos #hoaphung #podcast

Nhận xét

Bài đăng phổ biến

Ấn 'Theo dõi' để cập nhật nội dung mới nhất