HỎA PHỤNG LIÊU NGUYÊN - KẺ SÁT NHÂN VÀ KẺ SÁT PHỤ

Thủ bút: Chin Ning Chu Chin
Ngày: 09/09/2010
Nguồn: HỘI NHỮNG NGƯỜI HÂM MỘ HỎA PHỤNG LIÊU NGUYÊN



Mưa. Ầm ầm như trút nước, sấm chớp liên tục rạch phá hư không. Con đường tới Lạc Dương bỗng chốc lầy lội không 1 bóng người. Trong 1 am nhỏ hiu quạnh cách xa đường cái ánh lên leo lét ánh lửa. 1 nam tử hán dáng điệu mệt mỏi đang dựa lưng vào tường, ánh mặt lim dim tựa như đang suy tính điều gì, bên cạnh y đặt 1 đôi trường kích đã sứt mẻ nhiều chỗ, dưới chân có 1 cái hộp đóng kín, 1 chất lỏng màu đỏ như máu đang rỉ ra dưới đáy hộp. Khung cảnh giống như 1 kẻ lữ hành vội trú mưa mà tạm lánh vào am nhỏ, sự tình có thật giản đơn như thế ?

Một lúc sau, bỗng nam tử hán cất lời :
- Ra đi! Không có trả lời, chẳng lẽ am này còn có người? Ta biết người đang ở đó. Nếu muốn hành động thì đừng lãng phí thời gian nữa.
Cạch! 1 tiếng động khô khốc vang lên, phía sau bức tượng quan âm nơi ánh lửa không thể vươn tới bỗng 1 thân ảnh xuất hiện, kẻ này y phục khô ráo chắc chắn đã tiềm phục ở đây trước khi có mưa.
- Cuối cùng cũng không qua mắt được ngươi.

- Thật buồn cười, toán thứ 14 lại chỉ là 1 tên tiểu tử sao?

- Sai rồi, ta là kẻ đầu tiên.

- Hô, vậy sao, ngươi quả thật rất kiên nhẫn

- Thật may mắn là ta có đức tính đó. Nếu không, bây giờ chắc cũng giống như 238 tên kia, vong mạng dưới kích của ngươi rồi.
Nghe đến đây nam tử hán kia chậm chậm đứng dậy, cầm 1 kích, miệng mỉm cười chế giễu :
-Đúng thế, còn sống thật tuyệt biết bao, nhưng ta thật ko hiểu, ngươi đã chứng kiên 238 tên kia thảm tử, sao lại còn tự đâm đầu vào chỗ chết, hay là ngươi đã không còn muốn sống nữa ?

- Ta cũng thật ko hiểu, ngươi đã sớm phát hiện ra ta chờ sẵn ở đây, tại sao lại không ra tay ?

- Giết 1 cao thủ thú vị hơn 100 tên lâu la. - Ha, vậy ngươi cho rằng ta còn lợi hại hơn 13 toán sát thủ kia ư ?

-Đúng thế, ngươi ẩn nhẫn chưa ra tay là muốn có được ‘ Thiên thời- địa lợi- nhân hòa’, chờ đến lúc chắc chắn nhất rồi mới xuất thủ, thích khách như ngươi quả thật hiếm có.

Vừa nói đến đây tên thich khách đã đứng đối diện trước mặt nam tử hán, ánh lửa soi rọi vào y, khuôn mặt rất anh tuấn, phong thái tự tin, nhưng ánh mặt phảng phất có chút ngạc nhiên :
- Lữ Bố thật không đơn giản, không ngờ ngươi lại nhìn ra kế hoạch của ta, vậy ngươi cho rằng ‘ thiên thời địa lợi nhân hòa’ thực ra là gì ? 
Kẻ tên là Lữ Bố mỉm cười giải thích :
- Thực ra ngay từ lúc đi Lạc Dương, ta đã có cảm giác có kẻ theo dõi mình, nhưng thuật truy tung của kẻ đó quá lợi hại , ta dù nhiều lần cảnh giác vẫn không phát hiện được, sau đó kẻ đó đột nhiên biến mất, lại lần lượt xuất hiện 13 toán sát thủ muốn thích sát ta. Cho nên ta nhận ra Thiên thời là lợi dụng 13 toán sát thủ, tổng cộng có 238 người đối phó với ta, qua việc ta phải ra tay với chúng ngươi ở từ xa sẽ quan sát được chiêu thức, bộ pháp của ta, từ đó ngươi sẽ tìm ra cách đối phó. Còn địa lợi chính là lợi dụng cái am này, ta thấy ngươi đeo trường kiếm, trong không gian nhỏ hẹp chật chội như thế này kiếm sẽ rất dễ tấn công, còn kích của ta vừa to vừa dài, rất khó xoay sở, đó chính là địa lợi của ngươi. Còn nhân hòa, chính là việc lợi dụng ta đối phó 238 người, ngươi hi vọng ta sẽ bị thương nhiều chỗ, thậm chí mỏi mệt, còn ngươi chờ đợi ở đây không tốn chút sức lực sẽ dễ dàng đánh bại ta.
 
- Haizz, người ta nói Lữ Bố là kẻ ‘hữu dũng vô mưu’, xem ra ta phải đánh giá lại. Đúng như ngươi nói, ta vốn chờ đủ thiên thời địa lợi nhân hòa là sẽ ra tay, đáng tiếc, 238 tên sát thủ giết người như ăn cơm lại bị ngươi diệt gọn, thậm chí lại chỉ dùng những chiêu thức tầm thường, những thủ pháp phổ thông, chỉ ít phút là ngươi đã diệt hết. Ta không những ko nhận ra được ngươi có sở trường sở đoản gì, thậm chí ta cũng ko thấy trên người ngươi có bất kì vết thương nào. Chiến thần quả thật danh bất hư truyền.

- Vậy sao ngươi vẫn còn tự tin như thế ? ngươi vẫn còn địa lợi, phải chăng với ngươi như thế là quá đủ ?
Soạt !!! Thích khách rút song kiếm ra rạch 1 vòng. Trước khi rút kiếm, thần thái của y xem ra rất ung dung, nhưng sau khi rút kiếm ra thủ thế, 1 cỗ sát ý vô hình bức tới kẻ đối diện. Khuôn mặt của y bỗng trở nên vô cùng tự tin, vô cùng kiêu ngạo, khí thế của 1 sát thủ đích thực, dường như trong mắt y, kẻ tên Lữ Bố trước mắt đã chỉ là 1 xác chết : 
- Đúng thế. Trước giờ chưa có ai vượt qua khỏi vòng kiếm của ta !!! Lữ Bố, chết đi !!!! 
Người như chớp động, chưa nói xong câu nói, thân ảnh của thích khách đã lăng không tiến đến, tả kiếm vạch 1 đường chéo tấn công vào vai, hữu thủ lật ngược, 1 kiếm đâm trực diện vào ngực. Chiêu xuất ra đã muốn đoạt mạng, Nhưng đối thủ của y là Lữ Bố, nhân trung Lữ Bố. Chỉ thấy Lữ Bố thu bộ, thân ảnh chuyển sang trái tránh hữu kiếm, 1 kích đánh ra đã hóa giải hữu kiếm của địch, đồng thời nhân đà đánh tới chém ngay 1 kích ngàn cân, thích khách vội đưa hữu kiếm đỡ gạt, tả kiếm lại ngay lập tức chuyển khách vi chủ đâm từ dưới lên, kiếm pháp trong công có thủ khiên Lữ Bố bất ngờ, vội chuyển cước suýt soát tránh đượch 1 kiếm chí mạng… Ánh lửa soi rõ 2 cao thủ đang giao chiến, chớp mắt đã hơn 20 chiêu qua đi, vẫn chưa ai chiếm được ưu thế. Lữ Bố tuy chưa rơi vào thế hạ phong, nhưng trong lòng thầm kinh ngạc. Từ trước đến giờ kẻ có thể tiếp được 5 chiêu của y đã là rất hiếm thấy, tiểu tử này mới chỉ tầm 20, nhưng kiếm pháp cực kì lợi hại, song kiếm lúc đồng loạt tấn công, lúc chia 1 công 1 thủ như đi theo 2 thái cực khác nhau. Đánh đến hơn 30 chiêu, Lữ Bố lại nhận ra thì ra thích khách đang sử dụng ‘thủy kích binh pháp ‘. 

Thủy kích binh pháp vốn là 1 binh pháp của thủy kính tiên sinh, chính là dùng kị binh từ 2 phía thiết lập trận bao vây chia cắt để chia rẽ đại quân của địch thành từng nhóm nhỏ, tiền quân sẽ đột phá chình giữa, vượt qua tiền quân của địch rồi kị binh tỏa ra lại chia cắt trung quân của địch trong khi trung quân của mình sẽ tiêu diệt tiền quân của địch. Thứ binh pháp này dựa trên 4 yếu tố ‘ tả kích, hữu hối, thượng tập, hạ công’. Tuy chỉ có 4 chữ nhưng biến hóa đa đoan, tùy thời thế có thể thay đổi cho phù hợp, rất khó đối phó. Không ngờ tới tiểu tử này lại có thể dung nạp thủy kích binh pháp vào kiếm chiêu của y, khiến song kiếm xuất ra lúc nào cũng muốn bức người ta vào tuyệt lộ. Lữ Bố nhẩm tính phải hơn 200 chiêu bản thân mới có thể nắm rõ hết biến hóa chiêu thức của đối thủ, nhưng trong lòng lại tự hỏi 
‘ Liệu ta có qua được 200 chiêu của hắn ?’. 
Về phần thích khách, y tuy đang chiếm ưu thế, nhưng đối thủ lại phòng thủ rất kín kẽ, dường như đang chờ đợi quan sát hết sự biến hóa trong chiêu thức của y rồi mới tấn công, qua 100 chiêu nữa, nếu y ko giết được địch, thì khả năng người chết sẽ chính là y. Nghĩ đến đây y chuyển chiến thuật sang lối đánh liều mạng, song kiếm cùng 1 thế đánh chém ngang vào cổ đối phương, Lữ Bố vội vận toàn lực đưa kích ra ngăn đỡ, nhưng bất ngờ, đúng lúc giao tranh, Lữ Bố cảm thấy thế đánh của thích khách dường như vô lực, thì ra chỉ trong sát na đó thích khách lại buông hữu kiếm, đồng thời tả kiếm đột ngột chuyển sang hữu thủ chính là 1 chiêu ‘thượng tập’ chém ngay vào vai phải đối phương, Lữ Bố hồi kích không kịp, vội chuyển người tránh, nhưng kiếm thế quá nhanh. Soạt !!! Máu bắn lên, vai phải của Lữ Bố đã trúng ngay 1 chiêu, chưa dừng ở đó thích khách bỗng buông kiếm lần nữa, sử dụng bộ pháp nhanh như chớp áp sát đối thủ tung ra 1 cùi chỏ vào ngực Lữ Bố. ẦM ! Lữ Bố bị đánh văng vào tượng phật bà quan âm phía sau, bụi tung mù mịt. Được mệnh danh là chiến thần, chưa bao giờ Lữ Bố lại phải nềm mùi bị đánh tơi tả như bây giờ, bản năng mách bảo cho y: 
‘ Nếu không cẩn thận hết sức chắc chắn sẽ vong mạng dưới kiếm của tiểu tử này’. 
Thích khách chậm rãi nhặt song kiếm của mình lên, mỉm cười nhìn Lữ Bố : 
- Lữ Bố, đứng dậy đi, chút vết thương nhỏ này đâu làm khó được ngươi.

- Lữ mỗ đã đánh giá ngươi quá thấp rồi. Ngươi quả là 1 thích khách kiệt xuất

- Hê, đúng là chiến thần Lữ Bố, cả vuốt mông ngựa nghe cũng êm tai. Ta dùng song kiếm, vậy ta cũng cho phép ngươi dùng song kích, được chứ ?

- Hừ, đừng giả bộ từ bi, ngươi biết chưa chắc giành phần thắng, nên dụ ta dùng song kích, chỗ này chật chội, ta chỉ dùng 1 kích đã khó xoay sở, nếu sử dùng song kích, chẳng phải là tự dâng đầu cho kiếm của ngươi sao ? Ngươi trong lúc này vẫn bình tĩnh phân tích thế cuộc, lại còn sử dụng cả tâm lí chiến. Lợi hại, lợi hại. Lữ mỗ bắt đầu có chút hứng thú với ngươi rồi đấy. 
Thích khách mỉm cười bước đến :
- Đáng tiếc, ta lại không có hứng thú với 1 xác chết. Sát !!! 2 thân ảnh lại lao vào nhau tiếp tục cuộc chiến, ánh lửa hắt lên tường bóng hình méo mó của họ. 
Miếu quan âm bình thường tĩnh lặng đã bị khuấy động bới cuộc quyết đấu của 2 cao thủ. Trên cột nhà, dưới mặt đất và 2 bức tường là chi chít vết kiếm kích. Lại hơn 50 chiêu trôi qua, nhìn lại Lữ Bố đã trúng 1 kiếm vào chân, nhưng thích khách cũng không khá hơn gì, chiêu thức của y đã bị Lữ Bố nắm rõ, lúc 1 kiếm đâm vào chân Lữ Bố cũng chính là bị 1 kích quét qua bụng y, cả hai đêu đang dùng lối đánh liều mạng, mong trong hiểm lộ tìm được sinh cơ. Thêm 30 chiêu nữa, bây giờ cả 2 người đã trúng chiêu vô số, tốc độ cũng giảm dần, nếu cứ tiếp tục thế này, kết cuộc rất có thể là cả hai cùng bại vong. Keng !!! Lữ Bố đỡ chiêu của thích khách, đồng thời thoái lui 3 bước :
- Dừng lại, ngươi muốn cả 2 cùng bại vong sao ?

- Ngươi không hiểu rõ thích khách sao ? Mục đích của thích khách, chính là xả thân giết người ! Lữ Bố dường như đang mỉm cười, 1 nụ cười chế giễu :

- Chết không có gì đáng sợ, điều đáng sợ là, trong quá trình đi đến cái chết con ngươi ta làm được những gì? Ta hỏi ngươi, ngươi có lí tưởng không ? 
Thích khách như sững lại trước câu hỏi của đối thủ, y trầm mặc không nói. Đúng thế, 1 kẻ như y quyết không bao giờ chịu bó buộc bản thân vào 1 vai thích khách để chôn vùi tuổi trẻ, lãng phí tài năng của mình. Y muốn mình ở vị trí cao hơn, không phải vì bản thân mình, mà là vì bách tính trong thiên hạ. Y muốn phò trợ minh chúa, lập công giết giặc. Lí tưởng của y, chính là thiên hạ thái bình, bách tính cơm no áo ấm. Y luôn muốn thoát khỏi cuộc sống sát thủ này. Điều y càng cảm khái hơn, đó là đối thủ trước mặt chỉ mới gặp y lần đầu mà dường như đã nhìn thấu tâm tư của y. Nhân trung Lữ Bố- không những võ công trác tuyệt mà nội tâm cũng vô cùng kín kẽ sắc bén, trên đời có kẻ như thế sao? Trong lòng thích khách bỗng xuất hiện 1 cảm giác không nên có, đó chính là cảm giác kính phục đối thủ, cảm giác này vừa xuất hiện, sát khí đã giảm, y biết rằng ngày hôm nay y không thể giết được kẻ này :
- Lí tưởng ? Thế lí tưởng của ngươi là gì ? Chẳng lẽ sát phụ đoạt quyền lại là lí tưởng của ngươi ? Đinh Nguyên có ơn tri ngộ, có ơn dưỡng dục ngươi thành tài, lại xem ngươi như con, tại sao ngươi lại còn có thể 1 kích chặt đầu ông ta dâng cho Đổng Trác? Hỏi ngươi là người, hay là chó ? 
Lữ Bố trầm ngâm không đáp, y chậm rãi bước qua thích khách, tiến đến đống lửa trong góc miếu ngồi xuống :
- Ta hỏi ngươi, Đinh Nguyên so với thiên hạ ai lớn hơn ? 
Thích khách dường như bất ngờ trước câu hỏi này, y cũng bước chầm chậm đến đống lửa, ngồi đối diện với Lữ Bố, nhìn vào mặt y :
- Thiên hạ ? Vậy ra lí tưởng của ngươi chính là thiên hạ ? Nhưng để có thiên hạ mà giết đi nghĩa phụ của mình, bình sinh ta ghét nhất những kẻ bất trung bất nghĩa như người.

- Ngươi không hiểu ý ta. Nếu chinh chiến liên miên bách tính đau khổ, chi bằng chọn ra 1 kẻ mạnh, phò trợ ông ta giành được thiên hạ, sau đó… sát phụ đoạt quyền. Đối với ta đó mới là trung nghĩa thật sự, mới là cách ngắn nhất để ổn đinh đại cuộc, ổn định thiên hạ, bách tính cũng sớm thoát khỏi cảnh lầm than. Ta nhận lấy tiếng xấu, nhưng lại cho mọi người thanh bình, cho họ cơm no áo ấm. Ta hỏi ngươi, đối với ta họ sẽ chán ghét, hay là kính phục ?? 
Thích khách chìm đắm trong suy tư, Lữ Bố cũng lặng im không nói. Chỉ mới ít phút trước nơi đây là chiến địa, nhưng trong giây phút này, nó trở lại vẻ yên tĩnh quen thuộc. Rất lâu, rất lâu sau, thích khách bỗng nhiên chuyển thân bước ra cửa :
- Vì những lời này, hôm nay ta chừa cho ngươi 1 mạng, cáo từ.
- Khoan đã !!! 
Lữ Bố vội đứng dậy, tiến đến đối diện thích khách :

- Thế còn ngươi? Ngươi có bao giờ nghĩ bản thân mình muốn những gì ? Và phải dùng hành động gì để thực hiện nó ? Hay là ngươi lại vẫn định tiếp tục cuộc sống thích khách, để rồi kết thúc cuộc đời của mình như 1 kẻ vô danh ? Ta biết ngươi không phải hạng người đó, ta nhìn ra lí tưởng đoạt thiên hạ trong mắt ngươi. Đừng lãng phí thời gian nữa, hãy theo ta. 
- Theo ngươi? Ngươi muốn ta phò trợ ngươi đoạt thiên hạ, không sợ thiên hạ chưa đoạt được, đầu người đã lìa khỏi cổ sao? 
- Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng, ta tin ngươi. Muốn đoạt thiên hạ 1 mình ta chưa đủ, cần sự giúp sức của ngươi. 
Thích khách lại trầm mặc không nói, nhưng nội tâm đang lay chuyển dữ dội. Kẻ trước đó y định giết đang đứng đối mặt trước mặt y, không hề cảnh giác, chỉ cần y xuất ra 1 kiếm, thì danh hiệu chiến thần sẽ vĩnh viễn rời khỏi thế gian. Y cũng có thể sớm hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng từ trong đáy lòng y biết mình không thể làm thế. Kẻ tên Lữ Bố này không những võ công không dưới y, mà về trí tuệ thậm chí đã vượt xa sức tưởng tượng của y. Ban đầu y đến chỉ vì muốn giết 1 kẻ bất nhân bất nghĩa, nhưng sau đó lại bị chính những lời lẽ của y thuyết phục. Y nhận ra Lữ Bố hoàn toàn khác hẳn những kẻ đã từng gặp, y có võ công và trí tuệ kinh thế, lại vì lí tưởng thiên hạ mà bất chấp tất cả. Cảm giác kính phục lại dần tăng lên trong lòng thích khách. Giây phút đó, y đã đưa ra 1 quyết định thay đổi cả cuộc đời y : 
- Được ! Từ nay ta sẽ là nhân vật số 2 của ngươi. 
Bên ngoài sấm chớp liên hồi, cuồng phong vẫn loạn vũ. Mưa tuy lớn, nhưng không dập tắt được ngọn lửa hùng tâm trong họ, gió tuy mạnh, nhưng không càn quét được tráng chí đoạt thiên hạ đang sôi sục của 2 gã nam tử. 

Bên trên, Phật bà quan âm vẫn đang mim cười nhân hậu, cười thế nhân ngu si, cười lòng người tham lam quyền thế, cười sự vô năng của bản thân hay cười cho trận hạo kiếp sắp xáy ra nơi Lạc Dương? 
Vĩnh viễn không ai hiểu được….
----------
Để cập nhật những nội dung mới nhất, hãy ấn theo dõi mình qua những kênh bên dưới:

#nos #hoaphung #podcast

Nhận xét

Bài đăng phổ biến

Ấn 'Theo dõi' để cập nhật nội dung mới nhất